Những ngày cuối năm, không khí làm việc có phần chậm lại, nhường chỗ cho sự nhộn nhịp trên phố. Sau Lễ Tạ ơn vào tuần thứ tư của tháng 11, thì đến Black Friday, lúc ấy đã bắt đầu cho một kỳ mua sắm cuối năm.
Trong cái thời tiết se se lạnh, chúng ta lại đến với ngày Giáng sinh, bố mẹ mua sắm đồ ông già Noel cho các bé, những bạn trẻ thì hay chụp ảnh check-in, những tín đồ Công giáo đi nhà thờ hoặc tổ chức tiệc Giáng sinh.
Trên thực tế Giáng sinh là ngày sinh của Giác Giả Giê-su, để tưởng niệm những cống hiến của Ngài cho thế giới. Hiện nay, Giáng sinh được tổ chức ở nhiều nơi trên thế giới, nhưng có một điều kỳ lạ là: Chúa Giê-su giáng sinh, nhưng mãi hơn 300 năm sau con người mới tổ chức kỷ niệm. Vậy thì đoạn giữa 300 năm ấy đã có chuyện gì xảy ra, và nếu đã tưởng nhớ Giáng sinh thì nên tưởng nhớ điều gì, kính mời quý bạn tìm hiểu qua bài viết dưới đây.
Những điều ‘kỳ lạ’ khi Chúa giáng sinh
Đầu tiên nói một chút về thời gian tổ chức và tên gọi của Lễ Giáng sinh. Lễ Giáng sinh là một ngày lễ của các tín đồ Cơ Đốc giáo kỷ niệm ngày Chúa Giê-su ra đời. Lễ được cử hành chính thức vào ngày 25/12, nhưng thường được mừng từ tối 24/12, bởi vì theo lịch Do Thái, thì thời điểm bắt đầu một ngày là lúc hoàng hôn chứ không phải là lúc nửa đêm. Lễ Giáng sinh chính thức vào 25/12 được gọi là ‘lễ chính ngày’, còn lễ tổ chức vào đêm 24/12 gọi là ‘lễ Vọng’, và thường thu hút nhiều người tham gia hơn ‘lễ chính ngày’.
Lễ Giáng sinh còn có các tên gọi như sau:
Noel: bắt nguồn từ tiếng Pháp là Noel, có nghĩa là ‘ngày sinh’. Cũng có ý kiến cho rằng tên gọi Noel xuất phát từ danh hiệu Emmanuel trong tiếng Hebrew, có nghĩa là ‘Thiên Chúa ở cùng chúng ta’. Điều này được chép trong sách Phúc âm của Matthew (Ma-thieu).
Christmas: được ghép vào từ 2 từ là Christ và Mass. Trong đó Christ (còn được phiên âm là Kitô hoặc Cơ Đốc) là tước hiệu của Giê-su, còn Mas là viết tắt của Mass, nghĩa là thánh lễ. Do đó Christmas nghĩa là ‘ngày lễ của Đức Kitô’.
Xmas: có người dùng Xmas thay cho Christmas, tức thay Christ chỉ bằng chữ X. Sở dĩ có cách viết này là do Christ trong tiếng Anh vốn có nguồn gốc từ chữ Χριστός (đọc là Khrīstos) trong tiếng Hy Lạp, với chữ X đứng đầu. Do đó, viết Xmas thực ra là cách viết tắt trong tiếng Hy Lạp.
Đây là vài nét về thời gian tổ chức và một số tên gọi của Lễ Giáng sinh.
Về câu chuyện giáng sinh của Chúa Giê-su, thì được mô tả trong kinh Tân Ước, trong đó nói rằng: Mẹ của Chúa Giê-su là bà Maria. Trong Phúc âm Matthew và Phúc âm Luca, Maria được mô tả là một trinh nữ, bà mang thai và sinh ra Giêsu là do quyền năng của Chúa Thánh Thần. Việc mang thai này xảy ra khi bà còn là một thiếu nữ 14 tuổi (theo Cựu ước), lúc ấy bà đã đính hôn với Giuse, hai người đang trong thời gian chờ hoàn thiện nghi thức kết hôn theo tập tục người Do Thái.
Sau khi biết bà Maria có thai, Giuse liền bỏ đi, và trong đêm đó Giuse nằm mộng thấy Sứ Thần hiện ra và giải thích rằng: thai ấy chính là Con Thiên Chúa. Maria và Giuse đã cùng chuyển đến vùng Bethlehem xứ Judea, nay là một thành phố của Palestine ở khu Bờ Tây, cách thành phố Jerusalem khoảng 10 km về phía nam.
Khi Giuse và Maria đến thành Bethlehem, vì nhà trọ không còn chỗ trống nên họ phải ngủ cạnh máng cỏ nuôi gia súc. Đức Mẹ Maria đã sinh ra Giê-su và đặt chúa hài đồng trong máng cỏ đó.
Đến đây chúng ta thấy được 2 chi tiết đắt giá, một là Đức Mẹ đồng trinh mang thai Chúa Giê-su, hai là hình ảnh máng cỏ.
Trong Kinh Thánh nói rằng bà mang thai do quyền năng của Chúa Thánh Thần, chứ không phải mang thai theo cách thông thường. Điều này nghe có vẻ kỳ lạ, tuy nhiên trong lịch sử cũng có không ít những chuyện kỳ là về sự xuất sinh của đấng phi thường.
Trong cuốn Đại Việt sử ký toàn thư, sử thần Ngô Sĩ Liên có viết rằng:
Những thánh Hiền sinh ra, tất khắc có thưởng, đó là do mệnh trời mà sinh, như nuốt trứng chim huyền điểu mà sinh ra nhà Thương, giẫm vết chân người lớn mà dựng lên nhà Chu, đều là ghi chép sự thật như thế.
Cụ thể hơn là: Bà Giản Địch nuốt trứng chim huyền điểu (chim én) mà sinh ra ông Tiết, là tổ nhà Thương. Bà Khương Nguyên giẫm vào vết chân người khổng lồ rồi sinh ra ông Khí, tức Hậu Tắc, là tổ nhà Chu.
Những sự việc như thế trong lịch sử có rất nhiều, như mẹ Hán Cao Tổ Lưu Bang nằm mơ rồng chui vào bụng mà sinh ra ông; hay như mẹ của Phật Thích Ca Mâu Ni là bà Maya mơ thấy con voi trắng mà sau đó sinh ra ông. Sự xuất sinh của Chúa Giê-su cũng có sự thần kỳ như thế, bởi vì bà Maria là Đức Mẹ đồng trinh. Từ đó chúng ta thấy được, những điều kỳ lạ hay thần tích thật sự tồn tại, chứ không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng, chỉ là khi đức tin vào Thần giảm xuống, người ta dần không thấy và không tin những thần tích nữa.
Điểm thứ hai là chi tiết về Chúa Giê-su sinh ra trong máng cỏ, đây là một chi tiết rất đắt giá. Đắt giá ở chỗ nào? Chúng ta thử đặt giả thiết rằng: nếu sau khi ngài giáng sinh, ngài triện đủ thần thông, ‘đao thương bất nhập’, đi lại như thần, ‘bạch nhật phi thăng’ v.v. liệu có được chăng? Không được, bởi vì như thế thì cả những kẻ ‘thập ác bất xá’ đều quy phụng ngài, như thế còn gì để ngộ? Trong tôn giáo thường giảng về tín và ngộ, nếu triển hiện điều phi thường thì sẽ không có sự khác biệt giữa tin và không tin.
Đã là như thế, Chúa Giê-su từng có đôi lần triển hiện thần thông, nhưng tín đồ vẫn có chút ngờ vực về ngài, thậm chí tự vấn bản thân rằng ‘liệu ngài có phải là Giác Giả hay không’. Trong kinh Tân Ước có câu chuyện về Chúa Giê-su dẹp yên cơn bão, nội dung đại ý là: Chúa Giê-su cùng các môn đồ của ngài đi trên một chiếc thuyền, lúc đó trời đang bão, còn Chúa Giê-su thì đang ngủ. Các môn đồ sợ quá mới đánh thức Chúa Giê-su. Lúc đó ngài tỉnh dậy và lệnh cho gió ngừng thổi, sóng phải tan, rồi ‘trời yên bể lặng’ trở lại.
Chúng ta thấy rằng, mặc dù ở bên cạnh Chúa Giê-su – bậc Giác Giả thời đó, nhưng môn đồ vẫn chưa đủ đức tin đối với ngài. Đây là vấn đề đức tin, tín đồ dù biết và ở bên cạnh Chúa Giê-su, nhưng vẫn khởi tâm nghi ngờ, câu chuyện về môn đồ ‘Tô ma không dám tin Chúa phục sinh, dùng tay chạm vào sườn Đấng Kitô’ cũng có điểm giống như thế.
Do đó thấy rằng khi Chúa Giê-su xuất hiện trong hình hài con người, vẫn có thân thể xác thịt, chính là để xem con người có nhận ra ngài hay không. Nếu lúc nào ngài cũng thần thông phi thường thì tất cả mọi người đều tin, cho nên không có sự phân biệt giữa người tin và không tin, cũng không có tồn tại vấn đề về ‘ngộ tính’.
Môn đồ của Chúa Giê-su đã từng gặp phải những thử thách về đức tin, có người vượt qua, có người vẫn còn chưa tin hoàn toàn, nhưng trên cơ bản vẫn là tín Chúa. Tín đồ là như vậy, còn đối với người bình thường thì sao, họ có tin Chúa hay không? Tại sao năm Chúa sinh được tính là năm bắt đầu của Dương Lịch, nhưng mãi hơn 300 năm sau mới công nhận ngày Chúa Giáng sinh?
Chúa Giê-su giáng sinh, tại sao hơn 300 năm sau mới kỷ niệm?
Vào thời Chúa Giê-su, Do Thái giáo đã mạt pháp, hoàn toàn không thể cứu rỗi con người nữa. Chúa Giê-su đã giáng sinh, truyền giảng tân pháp, quy chính tư tưởng, khiến một lượng lớn người tin theo. Nhưng điều này đã làm thế lực Do Thái giáo tức giận.
Những người đứng đầu Do Thái giáo muốn hại chết Chúa Giê-su. Chúa biết điều này nhưng ngài vẫn đến thánh địa của người Do Thái là Jerusalem.
Không lâu sau khi Chúa Giê-su đến Jerusalem, ngài đã bị bắt trên đỉnh núi Olives, rồi bị chính những người Do Thái đóng đinh lên thập tự giá. Sau khi Chúa Giê-su bị đóng đinh lên thập tự giá, Đế quốc La Mã bức hại Cơ Đốc giáo 300 năm (ở giữa vẫn có những lúc gián đoạn).
Đế quốc này đã biên tạo rất nhiều lừa dối để gán lên tín đồ Cơ Đốc giáo, nói rằng họ giết rồi uống máu trẻ em, loạn luân v.v. Sau khi biên tạo tin đồn, họ ném tín đồ Cơ Đốc giáo vào đấu trường thú, những tín đồ này bị dã thú cắn xé ăn thịt. Sau đó họ còn buộc tín đồ cùng với cỏ khô, đổ dầu rồi thiêu sống để làm ngọn đuốc chiếu sáng công viên người La Mã vào buổi tối.
Năm sinh của Chúa Giê-su được tính là năm bắt đầu Dương Lịch, nhưng vì Cơ Đốc giáo bị bức hại hơn 300 năm, mãi cho đến năm 312, Hoàng đế Constantinus của Đế quốc La Mã đã cải đạo sang Cơ Đốc giáo, đồng thời ban bố Sắc lệnh Milano chấm dứt thảm sát tín đồ Cơ Đốc giáo. Sau đó đến năm 354, Giáo hoàng Liberius (Li bê ri ớt) mới công bố ngày 25/12 là ngày chính thức để cử hành Lễ Giáng sinh của Chúa Giê-su.
Khi đọc được câu chuyện tín đồ Cơ Đốc giáo bị bức hại hơn 300 năm, tôi có chút cảm khái, biết rằng con đường truyền pháp của Giác Giả vô cùng gian truân, thậm chí còn bị những người cùng tộc đóng đinh lên thập tự giá… Lúc đó tôi nghĩ, Chúa Giê-su giảng đạo làm người tốt, từ bi, bác ái, ‘yêu người như yêu mình’, trên thực tế là đề cao giá trị đạo đức, nhưng người thời ấy không tin ngài, thậm chí còn bức hại ngài. Mãi đến hơn 300 năm sau khi Chúa Giê-su truyền pháp, thì Cơ Đốc giáo mới hồng truyền khắp thế giới.
Trong thế gian bị hiện thực che mờ, con người ta dần mất đi đức tin vào những điều tốt, mất đi tín ngưỡng đối với Thần. Sự việc Giác Giả hạ thế truyền pháp độ nhân, rồi tín đồ bị bức hại, đã để lại một bài học giáo huấn cho hậu thế về đức tin, về phân biệt thiện ác, đây có thể là một tham khảo để nhìn nhận những sự việc có nét tương đồng hiện nay và tương lai.
Trên thực tế, khi nhìn vào những ngày lễ kỷ niệm, chúng ta sẽ phát hiện một điều rất thú vị, đó là: Có nhiều người vô cùng xuất sắc, đã làm rất nhiều cống hiến cho thế giới, thì ngày sinh của họ trở thành ngày lễ (Tiết nhật – 節日). Ví như ngày sinh của Phật Thích Ca Mâu Ni gọi là Lễ Phật Đản, ngày sinh của Chúa Giê-su gọi là Lễ Giáng Sinh, ngày sinh của Khổng Tử thì mọi người cũng chúc mừng, hay như ngày sinh của những Tổng thống kiệt xuất của nước Mỹ cũng biến thành President’s Day v.v.
Hôm nay, khi mùa Giáng sinh lại tới, thì chỉ nói về việc mua sắm, check-in, ăn uống… mà không nói về những điều Ngài dạy, thì đây quả là một thiếu sót lớn. Do đó tinh thần của một lễ kỷ niệm nằm ở những điều mà người ấy cống hiến cho nhân loại như khuyến thiện, nâng cao đạo đức… chứ không chỉ dừng lại ở những điều trên bề mặt.
Khi nhìn vào sự xuất hiện của Giác Giả hoặc Thánh nhân, chúng ta phát hiện rằng thời ấy đạo đức con người đã xuống dốc, ví như thời của Chúa Giê-su thì Do Thái giáo đã pháp mạt; thời của Phật Thích Ca Mâu Ni thì Bà La Môn đã không còn là chính giáo, xuất hiện tình huống sát sinh để cúng tế; thời của Khổng Tử tử thì ‘Lễ băng Nhạc hoại’, quân thần không còn nói đạo lý mà dựa vào vũ lực.
Quay nhìn lại thời kỳ hiện nay, chúng ta thấy đạo đức con người đã xuống cấp nghiêm trọng, con người vì lợi mà sẵn sàng triệt hạ lẫn nhau, thêm vào đó còn có những hiện tượng loạn tính, đảo lộn luân thường đạo lý, con người không những không chán ghét hiện tượng hủ bại, mà còn muốn mình được hủ bại.
… Vậy thì với tình trạng đạo đức như vậy, thì liệu Giác Giả có xuất hiện hay không, và nếu xuất hiện thì vị ấy là người như thế nào, kính mời quý độc giả đón xem phần tiếp theo.
Chu Thuần
Chú thích:
(*) Ảnh chụp từ Youtube Thân giáo.
Có thể bạn quan tâm:
- Black Friday là gì? ‘Thương đạo’ nằm trong Black Friday như thế nào?
- Lễ Tạ Ơn là gì? Nếu đã ‘Tạ Ơn’ thì tạ ơn ai?
- Nếu phạm đại tội, thì ‘thần thông’ có tác dụng hay không?
The post Chúa Giê-su giáng sinh, tại sao hơn 300 năm sau mới kỷ niệm? appeared first on Thân giáo.
from Thân giáo https://ift.tt/09ML78I
via